\r\n\r\n
Đêm lạnh thê lương, Cố Thanh Hạm chạy trối chết, nhiệt huyết quay cuồng trong cơ thể Tề Ninh nguội dần, trong phòng tựa như vẫn còn vương vấn mùi mồ hôi như lan như xạ từ thân thể mềm mại.
\r\n\r\nHắn biết tối nay mình đã bị cơ thể đẫy đà của Cố Thanh Hạm kích thích, có hơi xúc động. Nếu khi Cố Thanh Hạm rời đi không nhận dây chuyền kia thì nhất định hắn sẽ thấy không ổn, sau này chỉ sợ hai người sẽ có khoảng cách sâu sắc, cũng may nàng đi vẫn nhận vòng cổ, khiến cho nội tâm hắn thoải mái hơn bao nhiêu.
\r\n\r\nHắn cũng không rõ lúc này tâm tư của nàng thế nào, nhưng cũng biết mỹ phụ kia là một phu nhân theo khuôn theo phép có phần bảo thủ.
\r\n\r\nTuy tối nay hắn không có nàng nhưng trong lòng lại thêm vài phần kính trọng.
\r\n\r\nTrên đường về đã nghỉ ngơi một chút, lại thêm trận kích thích vừa rồi, thật sự lúc này hắn không buồn ngủ. Nghĩ nghĩ một lát, thu dọn sửa sang một chút, phủ thêm áo khác, hắn ra ngoài viện gọi phòng ngựa dắt một con ngựa đến, sau đó chỉ dẫn một hộ vệ đi thẳng ra Vĩnh Yên Đường.
\r\n\r\nTrong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu có đối thủ ngay cả mình cũng không đối phó được, vậy mang thêm vài tên hộ vệ cũng không để làm gì.
\r\n\r\nChưa kể Kinh thành vẫn còn giới nghiêm, trên đường phố có binh sĩ Hổ Thần Doanh tuần tra, cũng không lo lắng gặp phiền toái.
\r\n\r\nĐến Vĩnh Yên Đường, trời đã tờ mờ sáng, hắn gõ cửa. Tề Phong mở cửa thấy là hắn thì ngây ra một chút, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ thất thanh hô:
\r\n\r\n- Hầu gia, ngài…
\r\n\r\nTề Ninh cùng hộ vệ đi vào trong.
\r\n\r\nTề Phong vội đóng cửa lại, quay người hạ giọng nói:
\r\n\r\n- Hầu gia, người không có việc gì chứ? Có phải mấy người Đoan Nhị Ca?
\r\n\r\nGã cho rằng Đoạn Thương Hải cứu Tề Ninh về. Tề Ninh lắc đầu, đang định nói gì đó, lại thấy trên cái ghế lúc trước mình tiếp đón Chu Tước Trưởng lão trong góc nhà có một gã ăn mày tuổi chừng trung niên. Lão ăn mày kia thấy hắn tiến đến mới đứng lên, mớ tóc rối bù dùng một dây lưng màu đen buộc chặt vào trán.
\r\n\r\nTề Ninh cảm thấy hơi quen mắt.
\r\n\r\nLão ăn mày kia thấy hắn nhìn mình chằm chằm, hơi xấu hổ, bèn tiến lại chắp tay chào:
\r\n\r\n- Hầu gia.
\r\n\r\nĐột nhiên Tề Ninh nhớ lại, lần mình tới ngõ La Cổ của phân đà Quỷ Kim Dương, ngươi này hình như ở ngay cạnh Đà chủ phân đà Quỷ Kim Dương Bạch Thánh Hạo, cũng là một nhân vật trọng yếu của phân đà này. Hắn khẽ gật đầu, hơi khó hiểu, cũng không biết vì sao người này lại ở đây.
\r\n\r\n- Hầu gia, đây là Thượng Quan Lăng Phong, Bạch Đà chủ bị lây dịch độc, không thể xử lý công việc, tạm thời Thượng Quan Lăng Phong đảm nhiệm chức Đà chủ, hiệp trợ Chu Tước Trưởng lão xử lý sự vụ.
\r\n\r\nTề Phong ở bên cạnh giải thích.
\r\n\r\nTề Ninh nghe vậy mới hỏi:
\r\n\r\n- Hiện giờ Bạch Đà chủ thế nào rồi?
\r\n\r\nThượng Quan Lăng Phong nghiêm trọng đáp:
\r\n\r\n- Sau khi Bạch Đà chủ biết mình bị lây dịch độc, vì không muốn liên lụy tới người khác đã chủ động tự giam mình trong phòng, không bước ra khỏi nhà, cũng không cho ai đi vào. Tới hôm nay ngài thế nào cũng không ai biết rõ, nhưng tình hình cũng không tốt.
\r\n\r\nTề Ninh liếc mắt nhìn vào căn phòng của Đường Nặc, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt. Ngoại trừ Tề Phong và Thượng Quan Lăng Phong, trong phòng còn có hai hộ vệ đang đứng bên cạnh.
\r\n\r\nBên trong tiệm thuốc yên ắng tĩnh mịch, Tề Ninh nhíu mày hỏi:
\r\n\r\n- Bên Đường cô nương thế nào rồi? Giải dược có tiến triển không?
\r\n\r\nTề Phong đáp:
\r\n\r\n- Hiện giờ đang chờ tin tức của Đường cô nương.
\r\n\r\nDừng một chút gã giải thích:
\r\n\r\n- Sau khi Hầu gia gặp chuyện không may, Đoạn nhị ca đã dặn bọn thuộc hạ không được kinh động đến Đường cô nương, tránh làm Đường cô nương mất tập trung. Dù sao đây cũng là việc liên quan đến tính mạng mọi người, không thể trì hoãn. Hai người Đoạn nhị ca và lão Triệu dẫn theo người ra khỏi thành đuổi theo, ngay chiều hôm nay, Đường cô nương đã tìm ra được cách điều chế!
\r\n\r\nTề Ninh vui vẻ hỏi:
\r\n\r\n- Ngươi nói là giải dược đã chế được rồi sao?
\r\n\r\n- Cái này, Hầu gia, thuộc hạ cũng không dám nói. Có vẻ như đã phối ra, nhưng lại không thể chắc chắn.
\r\n\r\n- Rốt cuộc là thế nào?
\r\n\r\n- Hầu ggia, quả thực Đường cô nương đã tìm được cách điều chế thuốc giải, nhưng nàng lại nói không thể lập tức công bố ra ngoài, nhất định phải tìm người thí nghiệm đã. Giải dược này là thuốc cứu mạng người, nếu có sơ sẩy, không cứu được người, chỉ sợ sẽ liên lụy tới Hầu gia. Cho nên thuộc hạ đã tới ngõ La Cổ, tìm vị Thượng Quan Đà chủ này, xin huynh ấy đưa tới một người trúng độc. Từ đêm qua tới giờ đã qua năm canh giờ, chỉ lát nữa là sáu canh giờ rồi. Đường cô nương nói, giải dược này có thành hay không, sau sáu canh giờ có thể thấy rõ. Gã đi tới bên bàn, chỉ vào cái đồng hồ cát trên đó:
\r\n
- Hầu gia, cái này để tính thời gian. Tới khi cát trong đồng hồ chảy xuống hết là vừa tròn sáu canh giờ, khi đó có thể gõ cửa báo cho Đường cô nương, sẽ có được kết quả cuối cùng.
\r\n\r\nTề Ninh bước nhanh qua, chỉ thấy cát bên trong không còn nhiều lắm, tối đa chỉ chừng mười phút nữa sẽ đến giờ, bèn nhíu mày hỏi:
\r\n\r\n- Có phải thành bại đều là vào lúc này?
\r\n\r\nSắc mặt Tề Phong cũng nghiêm trọng hơn, gật đầu:
\r\n\r\n- Mất suốt mấy ngày, thí nghiệm gần trăm loại thuốc, đến cuối cùng Đường cô nương mới xác định được cách điều chế thuốc giải.
\r\n\r\nĐường cô nương không nói gì, nhưng Tống tiên sinh đã vụng trộm nói với chúng thuộc hạ, nếu thuốc này không thành, chỉ sợ Đường cô nương cũng không tìm ra được phương pháp giải độc.
\r\n\r\nTề Ninh nghe vậy cũng căng thẳng hơn.
\r\n\r\nThượng Quan Lăng Phong căng thẳng lên tiếng:
\r\n\r\n- Hầu gia, nghe nói trong ngõ Nam Hà đã có tới hơn hai ngàn người, đã chết sáu bảy chục người, hiện giờ vẫn đang giữ ba bốn trăm người. Nếu lần này thất bại, chỉ sợ hậu quả khó lường.
\r\n\r\nTề Ninh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng âm thầm cầu nguyện, chỉ trông mong thượng thiên phù hộ có thể trợ cho mọi người trong Kinh thành vượt qua được kiếp nạn này.
\r\n\r\n- Đường cô nương và Tống tiên sinh còn ở bên trong sao?
\r\n\r\nTề Phong lắc đầu đáp:
\r\n\r\n- Đường cô nương vẫn còn ở bên trong, nhưng Tống tiên sinh thật sự không kiên trì nổi nữa, sang phòng nhỏ bên cạnh ngủ trước rồi.
\r\n\r\nÔng ấy lớn tuổi, đã ngủ được ba bốn canh giờ, bọn thuộc hạ cũng không nỡ đánh thức.
\r\n\r\n- Vậy Đường cô nương vẫn chưa nghỉ ngơi sao?
\r\n\r\nTề Ninh nhíu chặt mày hỏi lại.
\r\n\r\nTề Phong lắc đầu:
\r\n\r\n- Đã mấy ngày mấy đêm Đường cô nương không nghỉ ngơi, ngay cả đồ ăn cũng không được mấy miếng. Thuộc hạ rất lo lắng, một cô nương nhu nhược như nàng làm sao có thể chống đỡ được.
\r\n\r\nSắc mặt Tề Ninh lại càng ngưng trọng hơn. Nếu không phải nghĩ đến lát nữa sẽ có đáp án, thế nào hắn cũng phải đẩy cửa vào ép nàng nghỉ ngơi một lát.
\r\n\r\nHắn ngồi xuống ghế. Tề Phong và Thượng Quan Lăng Phong đứng bên cạnh. Bên ngoài gió rít rền vang, trong phòng tuy đã có bếp lò nhưng không khí vẫn đặc lại, lạnh lẽo.
\r\n\r\nVào lúc này mọi người mới hiểu cái gì gọi là một ngày như cả năm, mỗi một giây một khắc trôi qua đều cực kỳ gian nan, bầu không khí ngột ngạt thậm chí còn khiến cho người ta hít thở không thông.
\r\n\r\nTề Nnh hiểu rõ mình cũng cảm thấy như vậy, thì đặt vào vị trí Đường Nặc hẳn áp lực lại càng như núi. Chỉ sợ hiện giờ mấy trong số mấy trăm người ở Kinh thành, không có người nào phải chịu áp lực lớn hơn nàng.
\r\n\r\nDưới áp lực như vậy, cho dù có nằm trên giường chỉ sợ cũng không thể ngủ.
\r\n\r\nTề Ninh khép hờ hai mắt, tiếng gió gào thét bên ngoài như tiếng âm quỷ gào rú, tựa như đã qua suốt mấy năm, bỗng nghe Tề Phong gọi:
\r\n\r\n- Hầu gia, đến giờ rồi!
\r\n\r\nHắn gần như nhảy dựng lên, không nhìn đồng hồ cát mà phi thẳng tới trước cửa, đưa tay gõ cửa gọi:
\r\n\r\n- Đường cô nương, tới giờ rồi. Tới giờ rồi!
\r\n\r\nMột lát sau, cánh cửa kia mở ra, Đường Nặc mặc một thân áo phượng hoàng quần ôm màu tím khoe bày ra hết đường cong quyến rũ đứng trước mắt hắn. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp xanh bạc đi không còn một tia máu, một tay vịn bên cửa, đôi mắt luôn sáng ngời cũng tối đi, vằn đầy tơ máu, nhìn là biết nàng mệt mỏi tới tận cùng.
\r\n\r\nThấy Tề Ninh, khóe miệng nàng cong lên một chút thành một nụ cười yếu ớt, đột nhiên ngả ra đằng sau. Tề Ninh kinh hô một tiếng, đưa tay ôm cô nương và trong lòng, cảm giác bàn tay mình thật mềm mại, nhưng lại lạnh ngắt, lại càng hoảng. Đường Nặc nâng một tay, cầm một tờ giấy, cánh tay mềm mại giơ lên được một nửa rồi không còn sức nâng lên nữa.
\r\n\r\nTề Ninh mặc kệ chuyện khác, duỗi tay nắm chặt tay kia của nàng, lo lắng nói:
\r\n\r\n- Đường cô nương, cô làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào? Hắn quay đầu gọi:
\r\n
- Tống tiên sinh. Mau, để cho Tống tiên sinh xem Đường Nặc cô nương một chút.
\r\n\r\nThân thể mềm nhũn của cô nương dựa vào người hắn, hiển nhiên là vì mệt mỏi quá sức. Nàng cố gắng khẽ nói:
\r\n\r\n- Không cần. Ta không sao. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi!
\r\n\r\nMôi nàng vẫn cười cười yếu ớt:
\r\n\r\n- Có thể rồi. Cầm lấy đơn thuốc đi. Không có vấn đề gì nữa. Lập tức đi cứu người.
\r\n\r\nLúc này Tề Phong và Thượng Quan Lăng Phong và mấy hộ vệ khác cũng đã ghé vào bên cạnh.
\r\n\r\nLiên tục mấy ngày, mọi người cũng vất vả chịu không nổi, nghe được Đường Nặc nói vậy, ai nấy đều khẽ giật mình, lập tức vui mừng như điên. Tề Phong giơ cao hai tay hoan hô:
\r\n\r\n- Được rồi. Được rồi. Ha ha ha!
\r\n\r\nThật ra mấy canh giờ này gã vẫn luôn vô cùng khẩn trương, đến thời khắc cuối cùng thần kinh căng cứng gần như bị bẻ gãy, nghe được đáp án gần như cả người hư thoát, không để ý tới Thượng Quan Lăng Phong bên cạnh ôm cổ vui sướng, vành mắt hồng lên.
\r\n\r\nThượng Quan Lăng Phong cũng mừng rỡ vô cùng, bị Tề Phong ôm lấy, chẳng những không cảm thấy không ổn, ngược lại cũng ôm lại gã, nước mắt ứa ra.
\r\n\r\nLão biết rõ, nếu Đường Nặc thất bại, mạng của mấy trăm huynh đệ Cái Bang kia coi như không còn.
\r\n\r\nNhưng nàng đã thành công, giống như đoạt lại mấy trăm cái mạng từ tay Diêm Vương Gia vậy. Lão ở Cái Bang đã nhiều năm, trên giang hồ coi như cũng có tên có tuổi, từng trải qua vô số buồn vui, nhưng lúc này vẫn không ức chế nổi kích động vui mừng phát khóc lên.
\r\n\r\nTề Ninh cầm lấy đơn thuốc từ tay Đường Nặc, đưa cho Tề Phong:
\r\n\r\n- Lập tức sao chép, đưa cho Thượng Quan Đà chủ mang về.
\r\n\r\nLúc này hắn lo lắng nhất là sức khỏe của Đường Nặc, ôm ngang người nàng vào phòng trên. Tống tiên sinh từ nhà trong ra, thấy Tề Ninh ôm Đường Nặc hơi ngơ ngác. Tề Ninh nói:
\r\n\r\n- Tống tiên sinh, mau chuẩn bị!
\r\n\r\nVị Tống tiên sinh này tuy cũng vất vả hai ngày nhưng đã được ngủ mấy canh giờ, tốt xấu gì cũng cố được một lát. Còn Đường Nặc đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, lại phải làm việc thí nghiệm thuốc với cường độ cao. Tề Ninh cũng không nhiều lời với Tống tiên sinh, bế nàng vào trong nhà.
\r\n\r\nTrong tiệm thuốc chỉ có nơi này để nghỉ ngơi, lúc này nàng đã mệt mỏi hết sức, hắn cũng chỉ có thể đặt nàng ở đây nghỉ ngơi một lát.
\r\n\r\nĐi đến bên giường, hắn dịu dàng dỗ dành:
\r\n\r\n- Đường cô nương, giờ cứ ở đây nghỉ ngơi một lát, ta sẽ lập tức cho người đi cứu bách tính.
\r\n\r\nHắn cúi xuống mới nhận ra nàng đang thiếp đi trong tay mình, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú xanh mướt, thê mỹ dị thường, thuần mỹ như hài đồng, đôi môi cong cong vẫn còn vương nụ cười yếu ớt.
\r\n\r\nn đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. yền Bính - Tam Giới Đại Sư - zero to hero.
\r\n
một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!
\r\n\r\na!
\r\n\r\nThiên Tử - Nguyệt Quan Full
\r\n\r\n\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo